Đỗ Hồng

Đường Không Hẹn



Đường tháng bảy không hẹn mà ra biển
Khi mặt trời còn ngủ giữa màn sương
Và loài người chưa hết cuộc đau thương
Niềm vui mới mọc lên trên lo sợ

Trong đêm tối đã nghe ngày nhẹ thở
Hứa hẹn thầm về một cõi bình yên
Mùa xuân đi, thôi gỡ lịch ưu phiền
Hè về tới ngồi chờ nghe biển hát

Bờ cát nóng cuộc đời giăng bóng mát
Nghe tâm hồn tung cánh liệng trời cao
Mùa hạ ơi thương nhớ đã đi vào
Chiều thanh thản cuối trời không mây gợn

Chiếc lều nhỏ đựng đầy cơn mộng lớn
Tiếng cười vui buông nhẹ gánh phong trần
Rượu ngàn ly chưa đủ buổi tri âm
Đêm tao ngộ mặt trời con chiếu sáng

Đường không hẹn đi lên cùng bè bạn
Mà trăm năm dừng bước lại một ngày
Mời loài người nhấp cạn chén nồng say
Cho quên lãng những ngày dài sinh tử

Đỗ Hồng

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 26 tháng 8 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Đường Không Hẹn"